watch sexy videos at nza-vids!
Hạ vũ (1) - ảnh sex lồn gái xinh , xem hinh anh sex, lồn cực đẹp ,gái xinh còn trinh chảy máu lồn , gái xinh bướm đẹp cực dâm

Tổng hợp hinh sex gai xinh sex    2014 chuyển trang Xem anh sex, hinh sex cực nét


Thế giới sexHình Sex
Phim Sex Tải Nhiều

 Phim sex cực hay trên di động

 Chào mừng bạn đến với Wap phim sex hay nhất trên Mobi
BẠN NÀO TẢI PHIM SEX THÌ VÀO ĐÂY NHÉ...TỔNG HỢP NHIỀU PHIM CHÂU Á CỰC HAY bởi

Khu Vực Hình Sex Đẹp

Trà Chanh Quán
Trà Chanh Quán
Mạng game Bài miễn phí trên mobile với hàng triệu người chơi.
Tải miễn phí
iOnline - Game dân gian đẳng cấp 2014 iOnline - Game dân gian đẳng cấp 2014
Dòng game Việt mang phong cách dân gian rất lý thú và ấn tượng, đồ họa đẹp mắt cùng nhiều tính năng rất độc đáo là điểm thu hút của game iOnline. Mang đến cảm giác, trải nghiệm rất khác cho người dùng trong 10 game bài cực HOT hiện nay. Hãy cùng thử nó xem thế nào.
Game Bigone - Game bài hot nhất 2014
Mạng xã hội giải trí hot trên Mobile, kết bạn, chơi game, chia sẻ ảnh đẹp mỗi ngày
Tải miễn phí
Truyện Gay - LES

Hạ vũ (1)

[Short fic] Hạ Vũ 

Author: Tinh vặn 

Rating: 15+ 

Genres:sa, romance, 

Status: shortfic, complete 

Summary: 

Yêu một người không có nghĩa là mãi mãi bên nhau 

Yêu một người chỉ biết đó là yêu 

Không yêu một người chỉ hiểu là không yêu 

Tình yêu không thể lý giải bằng lời nói 

Chỉ con tim mới có thể trả lời 

Em đến bên tôi vào một ngày hè oi nồng, cậu trai có nụ cười răng khểnh xinh xinh và tên chỉ có một chữ Hạ. Chỉ đơn giản như thế nhưng cái tên ấy khắc sâu vào tim tôi, suốt đời không thể quên 

HẠ VŨ 

Mùa hè ve kêu ran trời, tại một toà biệt thự trong thủ đô Hà Nội. Một cô gái tóc cột đuôi gà đang ngồi chăm chú đọc sách, cậu trai ngồi trên giường thì cứ vo chặt tấm drap đến mức nhàu nát. Như không chịu nổi sự im lặng nữa, cậu rụt rè nói với cô bạn 

-Tớ sẽ không sao đâu mà, cho tớ đi đi ! 

-Không được ! Sức khoẻ cậu đã yếu thế này làm sao chịu được chuyến bay dài, với lại thời tiết Sài Gòn thất thường không tốt cho sức khoẻ của cậu ! 

-Dù có ở đây thì tớ cũng không sống được tới sang năm... 

Bàn tay mảnh mai dừng lật trang sách, cả người cô gái run lên như sắp khóc. Cậu biết mình đã lỡ lời làm cô bạn thân buồn nên vội xuống giọng 

-Thảo à, tớ biết cậu lo lắng cho tớ lắm nhưng cậu không phải lo như thế. Tớ đã hai mươi tuổi rồi, không còn là đứa bé khiến cậu lo lắng từng chút một. Tớ muốn đi Sài Gòn để được nhìn tận mắt những bức tranh do hoạ sĩ Chấn Vũ vẽ ! 

-Quả nhiên cậu đòi đi nguyên nhân là vì ông ta ! 

-Uh, tớ ngưỡng một hoạ sĩ này đã lâu rồi, tớ muốn được ngắm thoả thích những tác phẩm của ông ấy ! 

-Nếu vậy tại sao mười năm trước cậu không chịu qua Mỹ để dưỡng bệnh ? Thế thì cậu đã có thể đi gặp ông ta sớm hơn ! 

-Rồi họ sẽ phẫu thuật gắn một đống dây nhợ vào người tớ ? 

-Chỉ có như vậy mới kéo dài sinh mạng cậu để chờ quả tim thích hợp, còn hơn là bây giờ mạng sống của cậu như quả bom nổ chậm không biết khi nào sẽ mất mạng ! 

-Cậu có chắc phẫu thuật sẽ thành công, sẽ kéo dài được sinh mạng tớ không ? 

-Cái đó... 

-Chính bác sĩ hàng đầu tim mạch của Mỹ đã nói rằng dù phẫu thuật cũng không chắc sẽ thành công, có khi tuổi thọ tớ càng rút ngắn hơn. Vậy thì tớ thà sống cạnh bố mẹ và cậu như thế này, rồi chết đi trên mảnh đất quê hương còn hơn là ở xứ lạ quê người ! 

-Hạ à, đừng nói gở, cậu sẽ không sao đâu ! 

-Trốn tránh sự thật là hèn nhát đấy Thảo ! 

Cô kinh ngạc nhìn tên bạn thân ngồi trước mặt, vẫn là gương mặt bầu bĩnh trẻ thơ, vẫn là vóc người còn nhỏ nhắn và ốm yếu hơn cả cô. Nhưng sao đôi mắt cậu quá kiên quyết, dũng cảm đối mặt với cái chết sắp đến gần. Thảo thở dài, lần nào cũng như thế, cô không bao giờ thắng nổi Hạ 

-Thôi được tớ sẽ xin phép hai bác cho cậu đi ! 

-Hoan hô ! Có Thảo nói thì bố mẹ mình đồng ý ngay ! 

-Đừng vội mừng, giải quyết xong công việc tớ cũng sẽ lên Sài Gòn ! 

-Gì chứ, Thảo đâu thích Sài Gòn, đi làm gì ? 

-Để canh chừng cậu đó ! Con người cậu lúc nào cũng vô tâm, không để ý là bị bắt cóc ngay ! 

-Thui nha, đừng xem tớ là con nít chứ !!! 

-Người lùn hơn tớ thì không có quyền nói ! 

-Rồi tớ sẽ cao hơn cậu cho coi !!! 

Hạ nhăn mặt hét lên, chiều cao luôn là chuyện cậu ghét nói đến nhất ! Thảo làm vẻ mặt ngán ngẩm, cô đóng quyển sách lại, đứng lên bước về phía cửa phòng. Tới cánh cửa thì cô dừng bước quay lại nói với Hạ, lộ vẻ chế giễu 

-Nhàm quá, câu này mình nghe suốt mười năm rồi. Lần sau đổi câu khác mới hơn đi ! Về đây ! 

-Đi mau đi !!! 

Vừa nói Hạ vừa quăng chiếc gối về phía cô bạn, nhưng chiếc gối không trúng cô mà trúng cánh cửa rồi rớt bịch xuống đất. Hạ nghe rõ tiếng cười chế giễu của Thảo đằng sau cánh cửa, cậu tức giận nằm phịch xuống nệm, úp mặt vào gối. Thảo luôn xem cậu như con nít, chọc phá cậu. Thảo và cậu quen nhau từ hồi còn học mẫu giáo, tuy bằng tuổi nhưng Thảo luôn ra vẻ chị hai và không hiểu sao cậu luôn nghe lời Thảo. Hạ với tay cầm lấy bức tranh nhỏ để ở đầu giường, trong tranh chỉ là một đoá hoa hồng trắng nằm trên khung cửa sổ, ánh hoàng hôn đỏ phủ xuống cánh hoa. Hai năm trước một lần cậu tình cờ vào một phòng tranh nhỏ, cậu không có hứng thú với hội hoạ nên chỉ xem qua loa. Chợt cả thân người cậu lạnh toát, mắt cậu nhìn chăm chăm vào một bức tranh. Trong tranh chỉ vẽ một cơn mưa màu xám rơi trên cánh đồng lúa vàng, tĩnh và cô độc. Bức tranh chỉ có thế vậy mà không hiểu sao khi nhìn nó, trong lòng cậu dâng lên một niềm phấn khích lạ lùng. Chính cậu cũng không hiểu tại sao nữa, chỉ biết bắt đầu từ ngày hôm đó cậu mua không bỏ sót bức tranh nào của hoạ sĩ Chấn Vũ. 

Không lâu nữa, cậu sẽ đến nơi người hoạ sĩ cậu ngưỡng mộ sinh sống, được cùng hít thở bầu không khí với người. Và biết đâu cậu may mắn vô tình gặp được người thật thì sao ? Hạ giấu nụ cười và đôi má đỏ bừng vào trong chiếc gối, cậu đang nghĩ vớ vẩn gì thế này, sao có thể may mắn như thế được chứ ! Chợt cậụ cảm thấy tức ngực, hơi thở khó khăn, trán rịn mồ hôi, khuôn mặt cậu tái xanh. Đôi tay Hạ run rẩy với lấy chiếc lọ nhỏ để trên bàn, vội vàng dốc ra một nắm thuốc đổ nhanh vào miệng. Nuốt xong mấy viên thuốc, hơi thở của cậu dần điều hoà lại. Hạ đưa tay lên đặt ở ngực trái vị trí của trái tim, cậu nói giọng nặng nhọc không ra hơi 

-Tim ơi...cố chịu một chút nhé ! Cho ta thêm chút thời gian nữa thôi...! Làm ơn... 

Ngày cậu lên máy bay cha mẹ khóc nức nở, căn dặn cậu đủ thứ như một đứa con nít. Hạ trong vòng tay cha mẹ cũng bật khóc, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra cậu đến một nơi xa lạ mà không có họ bên cạnh. Thảo đứng bên cạnh cầm vali hành lý, cô không khóc nhưng đôi mắt nhìn cậu buồn buồn. 

Quý khách đi chuyến bay 1356 đến thành phố Hồ Chí Minh xin mau chóng làm thủ tục đăng ký 

-Tới giờ lên máy bay rồi, đi nhanh lên Hạ ! 

-Thưa bố mẹ, con đi ! 

-Con nhớ giữ gìn sức khoẻ! 

-Nhớ gọi điện thường xuyên về cho bố mẹ ! 

-Còn nữa, con phải ăn cơm đầy đủ ngày ba bữa, ra đường nhớ khoác thêm áo ấm nha con ! 

-Vâng! 

-Và nhớ...! 

-Hai bác nãy giờ dặn nhiều lần rồi cậu ấy biết tự mình lo mà, hai bác để cậu ấy đi kẻo trễ chuyến bay mất ! 

-Ừ, thôi con đi đi ! 

-Bố mẹ ở lại bảo trọng ! 

Hạ quyến luyến còn chưa muốn đi, cậu đứng ngập ngừng nơi cổng vào kiểm soát hành lý. Cha mẹ và Thảo phải xua tay hối thúc mãi cậu mới bước vào cổng, nhưng chốc chốc cậu cứ ngoái lại nhìn cho đến khi phải vào phòng cách ly. Bên ngoài cha mẹ cậu vẫn còn đứng ngóng trông, Thảo đến một góc yên tĩnh gọi điện thoại 

-Alô, anh Trung hả ? Tôi là Thảo đây, có thể giải quyết xong mọi việc trong vòng một tuần không ? Ừm, anh cố gắng nhé ! 

Thảo cúp máy, cô ngước đầu nhìn lên trời, nắng quá chói mắt khiến cô phải đưa tay lên che trước trán. Thảo chợt cảm có linh cảm bất an, dường như chuyến đi này sẽ thay đổi số phận của Hạ. Cô cũng hiểu số phận là không thể thay đổi, cô chỉ là muốn ở cạnh tên bạn đến phút cuối cùng, như một kẻ quan sát. 

Nắng Sài Gòn và nắng Hà Nội liệu có gì khác nhau không ? 

========= 

-Chết tiệt, năm nay làm gì nóng dữ vậy chứ !!! Nóng muốn điên người !!! 

Chấn Vũ hiếm khi gào thét lên như thế, anh là mẫu người luôn giữ bình tĩnh. Nhưng làm sao không bực cho được, khi mà màu vẽ anh tốn công cả buổi pha ra bị cái nóng làm cho chảy mất. Bức tranh lem hết cả trông nghệch ngoạc như ' kiệt tác' của một đứa trẻ lên ba. Sau một hồi cố gắng và thất bại, Chấn Vũ đành chịu thua thôi không vẽ nữa. Anh ngước lên nhìn cái máy lạnh mà thở dài, tại anh lo vẽ suốt không có thời gian mua cái mới. Dù sao nó cũng đã cũ quá rồi, anh mua nó khi lần đầu đoạt giải thưởng cây cọ vàng bảy năm trước. Kêu thợ đến sửa thì họ hẹn ngày mai, thế nên anh đành chịu cái nóng do tật lười của mình. Quăng cậy cọ vào góc phòng, anh đứng lên mở tủ lấy ra một cái áo khoác màu nâu sẫm. Trời nắng nóng như vậy tất nhiên Chấn Vũ không điên mà đi dạo ngoài đường, điểm đến của anh là quán cà phê quen thuộc. Anh thích quán cà phê này vì nó ít người, yên tĩnh và phục vụ khá lịch sự, hơn nữa nó lại gần nhà tiện việc đi lại. Vừa mở cửa thì hơi máy lạnh phả vào người anh, cảm giác thật thoải mái. Chấn Vũ đóng cánh cửa ngăn cách cái nắng bên ngoài với hơi lạnh bên trong, bây giờ đang buổi trưa nên quán khá vắng khách. Anh tiến đến chỗ ngồi quen thuộc nơi nhìn thấy con đường và dòng người qua lại, một tách cà phê sữa được đưa đến trước mặt anh. Người phục vụ đã quá quen với Chấn Vũ, dù cho xuân hạ thu đông anh vẫn chỉ kêu một loại thức uống quen thuộc là cà phê sữa. 

Có lần người phục vụ tò mò hỏi, anh uống mãi một loại thức uống không thấy ngán sao ? 

Chấn Vũ nhớ lúc đó anh đã cười và nói, uống không phải vì yêu thích, nó chỉ là thói quen thôi ! 

Phải, mỗi lần đến quán anh đều kêu một tách cà phê sữa. Nếu ai mà cứ uống cà phê sữa mỗi ngày liên tục trong hai năm, thì kẻ đó chắc không được gọi là bình thường nữa, mà phải là kẻ lập dị hay tên cuồng cà phê sữa. Nhưng Chấn Vũ thì không thuộc vào dạng người nào nói trên, chỉ là trước khi anh kịp gọi tên một thức uống khác thì môi anh đã kêu cà phê sữa rồi. Thói quen đôi lúc cũng thật đáng sợ. Đưa tách cà phê lên miệng uống, mắt anh bất chợt nhìn sang bên kia đường. Nơi lề đường đối diện quán, một cậu bé đang đứng dựa vào cột điện. Quần áo cậu mặc có vẻ khá bẩn, là người lang thang chăng ? Nhưng làn da trắng và cặp kính cận cậu đeo trông có vẻ trí thức, chắc là con nhà giàu ! Không biết nguyên nhân cậu bé bỏ nhà đi là gì nhỉ ? Vì quá rảnh rỗi không có việc gì làm nên Chấn Vũ dành thời gian chăm chú quan sát cậu bé lạ mặt. Anh không để ý thấy quán ngày càng đông khách nữ hơn từ khi anh bước chân vào, có một số là người hâm mộ anh, một số chỉ đơn thuần thích ngắm gương mặt đẹp trai của anh. Chấn Vũ năm nay ba mươi tuổi, anh không đẹp kiểu thanh niên sôi nối. Anh mang vẻ đẹp của đàn ông tuổi trung niên, đa tình, chững chạc và đầy quyến rũ đối với những cô gái trẻ. Hơn nữa anh giàu có và là hoạ sĩ nổi tiếng, địa vị và tiền bạc anh không thiếu, điều đó càng làm các cô gái say mê. Nhưng không hiểu sao đến giờ anh vẫn còn sống độc thân, anh quá kén chọn chăng ? 

Trời đột nhiên đổ mưa lớn, những người đi đường vội vàng chạy đi tìm chỗ núp. Chỉ duy nhất cậu bé vẫn đứng đó, mặc cho cơn mưa lạnh giá thấm vào thân thể. Chấn Vũ không hiểu nổi tại sao cậu bé cứ đứng mấy tiếng đồng hồ dưới nắng nóng mà không thấy tê chân hay mệt mỏi, giờ thì trời mưa, gương mặt đã tím tái thế kia mà cậu vẫn bướng bỉnh không chịu tìm chỗ trú ? Chấn Vũ không hiểu sao mình lại đứng lên vội thanh toán tiền nước rồi chạy ra ngoài màn mưa, các cô gái tiếc nuối nhìn theo bóng anh. Chấn Vũ chạy sang bên đường đứng trước mặt cậu bé xa lạ, anh lên tiếng 

-Này, em đang chờ ai sao ? Chắc người đó không tới đâu, mau tìm chỗ trú mưa đi ! 

Cậu bé ngước lên nhìn anh, đôi mắt cậu to tròn và trong đến nỗi anh nhìn thấy gương mặt đẫm nước mưa của chính mình. Tim anh đập lỗi một nhịp khi nhìn thấy đôi mắt ấy. Môi cậu run rẩy mấp máy lời gì đó anh không nghe rõ rồi cậu ngã xuống, Chấn Vũ vội đưa tay đỡ lấy. Thân người cậu nhỏ bé đến mức chính anh phải ngạc nhiên, chỉ một cánh tay của anh đủ để ôm trọn cậu vào lòng. Chấn Vũ sờ trán thấy cậu sốt khá cao, anh vội đón taxi đưa cậu về nhà 

========= 

Hạ cảm thấy nhức đầu kinh khủng, cậu nặng nhọc mở mắt ra. Trước mắt cậu không phải là cái trần nhà quen thuộc, cậu đưa tay lên xoa trán cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với mình. Vừa đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất cậu đón một chiếc taxi đến nhà người quen, không ngờ gã taxi trấn lột hết hành lý trong có tiền và địa chỉ nhà người quen, rồi bỏ cậu giữa chốn xa lạ. Trong cái rủi có cái may, số thuốc Hạ để trong túi áo nên không bị cướp mất. Nhưng không còn tiền Hạ không thể tìm một chỗ trọ, cũng không gọi được về nhà, không mua được cả bữa ăn lót dạ. Hạ lại không dám đi đâu giữa thành phố xa lạ này, cậu sợ bị gạt lần nữa nên chỉ đành đứng im một chỗ chịu đói. Rồi trời đổ mưa lạnh buốt, cậu cứ tưởng lần này chết chắc thì một người đàn ông đến trước mặt cậu hỏi han, sau đó thì cậu không còn nhớ gì nữa. Phải rồi, hay chính người đàn ông đó đã cứu cậu khỏi cơn mưa rét buốt ? Thì ra thành phố vẫn còn lắm người tốt bụng, thế mà Thảo cứ bảo Sài Gòn đầy rẫy kẻ lừa đảo độc ác, Hạ mà đến đó sẽ bị ăn thịt ngay. Bất chợt cậu nghiêng đầu sang trái, vô tình nhìn thấy một số bức tranh để ở góc phòng 

-Đó không phải là số tranh hoạ sĩ Chấn Vũ chỉ đem triễn lãm chứ không bán sao ? 

Mừng như bắt được vàng, Hạ quên cả cơn sốt vội bật người dậy nhưng lại té xuống ngay. Cậu không chịu thua, châm chạp bò đến chỗ để tranh. Cậu say sưa ngắm nhìn đến quên hết xung quanh. Một giọng nói cất lên sau lưng làm Hạ giật mình đánh rơi bức tranh đang cầm trên tay 

-Thích tranh của tôi lắm à ? 

-Không...tôi...! 

Cậu vụng về xếp những bức tranh trở lại vj trí cũ, mà lúc nãy ông ta nói cậu có thích tranh của ông ta không. Nhưng đây là tranh của hoạ sĩ Chấn Vũ mà ? Chẳng lẽ ông ta chính là hoạ sĩ cậu ngưỡng mộ ? Hạ hồi hộp xoay người lại. Chấn Vũ đứng trước mặt cậu với chiếc áo sơ mi trắng bỏ thùng đơn giản, tay áo xắn lên lộ ra những cơ bắp của người luyện tập đầy đủ. Anh áp trán mình vào trán cậu đo nhiệt độ xem cậu có còn sốt không, hành động của anh làm Hạ đỏ mặt lên như gấc chín. Anh không biết nguyên nhân cậu đỏ mặt nên nói 

-Ưm, giảm sốt nhiều rồi nhưng mặt còn đỏ thế kia chắc nên nghỉ ngơi thêm đã ! 

-Em không sao, em đã khoẻ nhiều rồi ! 

-Thế có đủ sức tự ăn cháo không ? 

-Em tự ăn được mà !...cháo ngon quá, anh nấu ngon thật đấy ! 

-Cháo này tôi mua ở quán gần nhà, ăn đi khỏi cần khen nịnh ! 

Cậu xấu hổ đỏ mặt không nói gì nữa chỉ cắm cúi ăn hết tô cháo, chờ cậu ăn xong sắc mặt hồng hào rồi Chấn Vũ mới hỏi 

-Tại sao em đứng dầm mưa ở đó mà không về nhà ? 

Hạ bắt đầu kể lại sự tình cho anh nghe, từ chuyện cậu muốn gặp anh nên đến nơi này rồi bị cướp hết tiền bạc hành lý. Chấn Vũ chau đôi mày lại, không ngờ anh lại có một người hâm mộ mình đến thế. Tuy anh nổi tiếng nhưng ai cũng bảo tranh của anh khó hiểu, dần dần anh chỉ vẽ theo ý thích của người khác chứ không còn vì ham thích vẽ tranh nữa. Thế mà cậu bé trước mặt anh say sưa kể anh nghe những bức tranh mà cậu thích, tất cả đều là những bức tranh không ai muốn mua dù anh rất hài lòng về chúng. Chấn Vũ cảm thấy như anh đã tìm được một người có tâm hồn yêu thích nghệ thuật như mình 

-Vậy là bây giờ em không có nơi nào để đi ? 

-Vâng, bạn em phải mấy tuần nữa mới đến, hiện giờ em cũng không biết mình sẽ ở đâu ...! 

-Hay là em ở tạm nhà tôi đi ! 

-Thế không được đâu, làm phiền anh lắm !!! 

-Em ra nông nổi này một phần cũng do tôi, thế này vậy, tiền ăn ở của em tôi trừ vào tiền công ! 

-Tiền công ? 

-Tôi đang tìm một người phụ tá cho tôi, nếu em không chịu thì cũng không sao ! 

-Không, em đồng ý ! Em muốn làm phụ tá cho anh !!! 

-Được rồi, không cần hét lớn như vậy đâu. Thế công việc bắt đầu từ ngày mai nhé ! 

-Vâng ! À, anh ơi ! 

-Có chuyện gì sao ? 

-Anh cho em mượn điện thoại ! 

-Phải rồi ! Suýt nữa anh quên mất, em phải gọi về nhà để gia đình khỏi lo chứ ! Đây cầm lấy, em cứ nói thoải mái, anh ra ngoài mua chút đồ ! 

Chấn Vũ nghĩ chắc cậu bé có nhiều chuyện muốn nói với gia đình, nên anh đi ra ngoài cho cậu dễ trò chuyện hơn. Chờ cánh cửa khép lại Hạ mới bấm số gọi cho Thảo 

-Xin hỏi là ai đấy ? 

-Thảo, là Hạ đây ! 

-Trời, ông đi đâu thế hả !? Có biết hai bác ở nhà lo lắng cho ông lắm không ? Giờ ông đang ở đâu !? 

-Tớ bị người ta gạt lấy hết tiền và hành lý, may gặp được người tốt cho tớ ở nhờ ! 

-Vậy giờ ông đang ở nhà người tốt đó ? 

-Uh, mà Thảo không biết đâu, anh ta chính là hoạ sĩ Chấn Vũ đấy ! 

-Cái gì ??? 

-Hi hi, biết ngay Thảo sẽ kinh ngạc mà ! 

-Hạ có chắc đó là người thật không ? Biết đâu lại bị gạt nữa thì sao, làm gì có chuyện trùng hợp may mắn như thế được ! 

-Chính tớ còn không tin nổi nữa là cậu, nhưng tớ đã thấy tận mắt những bức tranh mà anh ta chỉ đem triển lãm chứ không bán, và khuôn mặt y như hình chụp trên báo ! 

-Cậu hãy ở tạm nhà anh ta, tớ sẽ cố thu xếp để lên gặp cậu ngay ! 

-Không cần gấp đâu, Thảo cứ từ từ đừng vội ! 

-Gì đấy, được ở cạnh thần tượng nên không cần tớ nữa chứ gì ? 

-Uh ! 

-Đồ bạc bẽo, thấy trăng quên đèn !!! 

-Thôi đừng đùa nữa, nhờ cậu nói sao cho bố mẹ tớ đừng lo lắng gì hết ! 

-Yên tâm đi, cứ để tớ lo. Dù sao tớ cũng phải nhanh chóng đến Sài Gòn, số thuốc cậu mang theo chỉ đủ dùng trong nửa tháng thôi ! 

-Để lát nữa tớ hỏi địa chỉ nhà rồi báo cho cậu biết ! 

-Được rồi, nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé Hạ ! 

-Thảo cũng vậy ! 

Hạ cúp máy lâu rồi mà vẫn không tin được mọi chuyện đang diễn ra, cứ như là trong mơ ấy. Cậu trở thành phụ tá cho người hoạ sĩ cậu vô cùng ngưỡng mộ, ngày đêm được ngắm thoả thích những bức tranh không ai xem được. Quá tuyệt vời, ngay cả nằm mơ cậu cũng không mơ nổi. Hạ sung sướng hét lên 

-Mùa hè vạn tuế !!! 

=========

Chấn Vũ đang ngủ say thì giật mình tỉnh giấc bởi tiếng đổ bể chén dĩa, anh uể oải ngồi dậy đi xuống bếp để xem tại sao có tiếng đổ bể này. Hạ một tay đang cầm muỗng trên bếp là cái chảo trắng bóng giờ đã đen như than, bên trong là vật gì đó tròn tròn dẹp dẹp màu xám đen. Cậu nhìn anh đang đứng ở cửa bếp bằng ánh mắt xấu hổ, cậu cúi đầu lúng túng nói 

-Em định chiên trứng nhưng không hiểu sao lại ra cái này... 

Có lẽ Hạ là thiên tài theo một nghĩa nào đó, chiên một cái trứng mà phá tan tành nhà bếp và làm được cái trứng có màu sắc, hình dạng như thế này kể cũng tài thật. Hạ nhìn anh bằng đôi mắt cún con biết lỗi, có ai nói với Hạ chưa nhỉ ? Người nào nhìn thấy cậu trong bộ dạng như thế thì chẳng thể nào không ngất đi vì mất máu, và Chấn Vũ cũng không ngoại lệ. Bình thường ai dám làm cái nhà bếp yêu quí của anh bị trầy một chút thôi là nghe chửi ngay, còn với Hạ thì anh chẳng thể la được câu nào, chỉ đành thở dài vài cái 

-Thôi, cứ để đó cho anh. Em dọn chén dĩa ra bàn ăn đi ! 

-Vâng ạ ! 

Hạ nhanh chóng ra ngay, anh ngao ngán nhìn cái nhà bếp rồi cũng bắt tay vào dọn dẹp. Chấn Vũ rất kén ăn thế nên anh toàn mua đồ ăn về tự nấu, và anh luôn tự hào là mình nấu hơi bị ngon, nên chẳng trách Hạ ăn ngon lành thức ăn anh nấu. Đang ăn anh mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng 

-Anh quên hỏi tên em là gì vậy ? 

-Dạ ? 

-Em biết tên anh là Chấn Vũ còn anh không biết em tên gì thì sau này làm sao xưng hô ? 

-Hì, em cũng quên mất. Em tên là Hạ, năm nay hai mươi tuổi ! 

-Con trai sao lại tên Hạ ? Ngộ ghê nhỉ, mà em vừa nói em bao nhiêu tuổi ? 

-Hai mươi tuổi ! 

-Ặc !!! 

-Anh !? Nước đây ! Anh có sao không ? 

-Không...không sao...! 

Chấn Vũ suýt chết sặc vì kinh ngạc, cậu bé trước mặt anh đã hai mươi tuổi ? Hạ chỉ cao tới ngực anh, hai má thì phúng phính, nói cậu ta mười tám tuổi còn thấy lố chứ đừng nói là hai mươi tuổi. Mà thôi, chắc người Hà Nội ai cũng có gương mặt trẻ con như thế. Anh không hỏi gì nữa, bàn ăn im lặng chỉ còn tiếng muỗng chén va nhè nhẹ vào nhau. 

Dọn dẹp chén dĩa xong anh mặc áo khoác, quay sang nói với Hạ đang nhìn anh vẻ thắc mắc 

-Chúng ta đi ! 

-Đi đâu vậy anh ? 

-Mua quần áo cho em, chẳng lẽ định mặc đồ của anh mãi à ? 

Cậu nhìn xuống người mình, cậu đang mặc cái áo thun ngắn của anh nhưng với cậu thì nó dài quá đầu gối. Còn cái quần thun lửng cậu phải xắn ống quần lên mới đi được, đúng là phải mua đồ cho cậu thôi. Hạ ngoan ngoãn theo anh ra chỗ để xe, hôm nay dắt theo cậu nên anh chạy xe mô tô. Hạ nhìn chiếc xe hai bánh to bự mà sợ, trước giờ Hạ ít khi ra ngoài, dù có đi thì cũng đi xe Mercedes của ba hay chiếc Benx nhà Thảo. Cậu chưa bao giờ đi loại xe hai bánh này, Chấn Vũ thấy cậu chần chừ thì lên tiếng hối thúc 

-Nhanh lên đi chứ ! 

Hạ nhắm mắt leo đại lên xe, anh chỉ mới rồ ga mà cậu đã sợ hãi ôm chặt lấy anh, như sợ chỉ cần nới lỏng tay là cậu rớt xuống xe ngay. Chấn Vũ cười nhẹ trong chiếc nón bảo hiểm. Đúng như anh đoán, Hạ là cậu ấm lần đầu đi xe này nên mới sợ đến thế. Bàn tay cậu níu chặt áo anh như con chim nhỏ cần che chở, anh thấy lòng mình có chút gì đó vui vui. Thế nên Chấn Vũ chạy còn chậm hơn cả mấy chiếc xe đạp trên đường, anh muốn tận hưởng lâu hơn nữa hơi ấm từ cậu sau lưng anh 

Chấn Vũ để cậu đứng ở cổng siêu thị Diamond Plaza, anh chạy đi gửi xe rồi dắt cậu bước vào trong. Hạ đã quen đến những chỗ mua sắm sang trọng như thế này nên không mấy kinh ngạc với kiến trúc đồ sồ của siêu thị, hay giá tiền món đồ bằng tiền lương mấy tháng của người thường. Nhưng cậu vẫn thích thú chạy khắp nơi nhìn ngắm những đồ vật lạ mắt cậu chưa từng nhìn thấy. Chấn Vũ phải vất vả kéo cậu ra khỏi mấy gian hàng bán thuỷ tinh, hình như con nít hay thích đồ lấp lánh thì phải. Cậu cầm theo một chồng quần áo cao quá đầu mà anh lựa cho, bước ngiêng ngả vào phòng thử đồ. Hạ mặc bộ đồ nào trông cũng hết sức đáng yêu, mấy cô bán hàng cứ nhìn cậu không chớp mắt. 

Chấn Vũ đứng lặng nhìn cậu. Anh muốn hôn lên đôi má xinh xinh ấy, nếm lấy đôi môi đỏ mọng của cậu. Chấn Vũ giật mình. Vừa nãy anh đã suy nghĩ cái gì vậy chứ ? Làm sao anh có thể có ý nghĩ muốn hôn cậu được chứ ? Anh không được phép có suy nghĩ đó ! 

-Anh à, ta đi được chưa ? 

-Ừ, thanh toán đồ này xong rồi ta đi ăn ! 

-Hay quá, em đói rồi ! 

-Em mới ăn sáng xong mà ? 

-Nhưng giờ em thấy đói rồi ! 

-Đúng là con nít, tiêu hoá mau thật ! 

-Kệ em !!! 

Hạ quay ngoắt đi tới quầy hàng bán đồ sứ, cử chỉ giận dỗi này cứ như một đứa trẻ, tim anh bất chợt đập nhanh, cậu quá đáng yêu. 

-Hạ này, anh đi rửa tay một chút ! 

-... 

Cậu không nói gì chăm chú nhìn những bình sứ trạm trổ hình rồng. Chấn Vũ đi nhanh như muốn trốn khỏi cậu, anh phải bước thật nhanh để đôi tay này không ôm lấy cậu. Anh mở cửa phòng vệ sinh, mở vòi nước ra hất nước thật mạnh lên mặt. Chấn Vũ hy vọng cái lạnh của nước sẽ làm đầu óc anh bình tĩnh lại, để thôi không suy nghĩ vẩn vơ về cậu. Anh không tin có tình yêu sét đánh, nhưng anh hình như đã yêu Hạ mất rồi. Không được ! Trong giới nghệ sĩ này, nếu anh yêu thì chẳng khác nào anh tự huỷ bỏ sự nghiệp của mình. Tình yêu không thể đi đôi với danh vọng, chính bố anh là một minh chứng sống. Phải, anh có thể yêu bất cứ ai nhưng không thể là Hạ ! Tuyệt đối không được ! Anh và cậu, không thể !!! 

Chấn Vũ mất ngủ cả đêm với câu hỏi anh thật ra có yêu Hạ không? Cứ thế phủ định rồi khẳng định, xong khẳng định rồi lại phủ định, đến khi trời sáng anh mới giật mình thì ra anh đã thức cả đêm. Chấn Vũ ngáp một cái thật dài định đi xuống bếp rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng lúc anh bước tới phòng khách thì Chấn Vũ sững người lại 

Hạ đang đứng bên khung cửa sổ, những chú chim sẻ bay sà tới đậu trên khung cửa, ríu rít quanh ngón tay thanh mảnh của cậu. Tia nắng sớm có chút sắc đỏ rọi lên mái tóc đen và làn da trắng sữa, nụ cười của Hạ lấp lánh như tia nắng mai. Thật là một cảnh tượng vô cùng tuyệt đẹp, tất nhiên người nghệ sĩ như Chấn Vũ không thể bỏ qua khoảnh khắc tuyệt vời. Anh vội lấy giá vẽ và màu nước nhanh chóng vẽ lại khung cảnh này, Hạ thấy anh định xoay người qua chào hỏi thì Chấn Vũ vội la lên 

-Đừng cử động!!! Em cứ đứng yên ở đó đừng cử động! 

Cậu ngoan ngoãn nghe theo. Qua mấy ngày sống chung tuy không lâu nhưng Hạ biết anh là một người rất tốt và dịu dàng, hôm nay cậu còn được thấy một mặt khác của anh, bộ mặt nghiêm túc khi làm việc. Đôi mày rậm khẽ chau lại chăm chú vào bức tranh, cái miệng hình trái tim luôn cười làm tim bao cô gái phải ngừng đập nay mím lại trông càng quyến rũ hơn. Mái tóc đen rũ xuống vầng trán rộng, cậu đã nhìn thấy anh bao nhiều lần rồi thế mà bây giờ vẫn không thể kìm lòng được phải thầm nhủ, anh quả rất đẹp trai. Nhìn anh như thế này tim cậu bất chợt đập loạn nhịp, cậu ép chặt tay vào lồng ngực ngăn trái tim đừng đập nữa nhưng nó không chịu nghe lời, càng đập loạn hơn. Chấn Vũ thấy cậu khuỵu người xuống thì lo lắng hỏi 

-Em sao vậy? Không khoẻ à? 

-Em không sao! 

-Mặt em xanh như thế kia mà bảo là không sao? Chết rồi, đã trưa thế này em còn chưa ăn sáng lại đứng suốt mấy tiếng làm mẫu thì hỏi sao không mệt được. Em ngồi nghỉ đi, anh nấu vài món cho em ăn ngay! 

Chấn Vũ nhanh chóng đứng dậy lúng túng thế nào mà làm rớt hộp màu xuống đất, nhưng anh đang vội nên cứ để như thế mà chạy vào bếp. Nếu là bình thường thì Hạ nhất định sẽ phì cười nhưng hiện giờ cậu đang thấy rối rắm. Tại sao khi anh vừa đi khỏi thì tim cậu không còn đập nhanh nữa? Những lần trước phát bệnh cậu chỉ thấy đau ở ngực và khó thở, mới nãy cũng là triệu chứng như vậy nhưng cậu cảm thấy nó có cái gì đó rất khác. Lúc phát bệnh nó kéo dài và uống thuốc mới hết đau. Nhưng tại sao lần này không cần tới thuốc nó cũng tự động hết? Hạ cảm thấy lo lắng, cậu đang bệnh nặng hơn chăng? Cậu chợt nhớ ra Thảo đang là sinh viên y khoa tim mạch, lúc này nên hỏi người có chuyên môn là tốt nhất, nghĩ vậy nên Hạ lấy điện thoại bàn bấm số di động của Thảo. Giờ này chắc cô đang ở trong thư viện. Một lúc lâu sau mới có người bắt máy 

-Ai đấy? 

-Hạ đây! 

-Có chuyện gì không ổn à? 

-Không mọi chuyện bình thường, chỉ là hình như bệnh tớ trở nên nặng hơn rồi! 

-Kể rõ cho tớ nghe!_Thảo lo lắng hỏi 

-Vừa này không hiểu sao tim mình đập loạn nhịp không kiểm soát nổi, rồi thấy khó thở nữa nhưng nó nhanh chóng hết ngay trước khi mình đi lấy thuốc uống. Nó kỳ lạ lắm mình cũng không biết diễn tả ra sao cho Thảo hiểu! 

Đầu dây bên kia im lặng, một lúc lâu sau Thảo mới ngập ngừng hỏi 

-...Hạ có biết nguyên nhân gây ra tình trạng đó không? Là do vật, thời tiết hay là...người? 

-Lúc đó tớ đang làm mẫu cho anh Chấn Vũ vẽ, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc làm việc của anh ấy tim tớ bỗng chốc đập nhanh và thấy tức ngực. Thảo này, thật ra tớ bị làm sao vậy? 

-À...cậu không sao đâu, cái đó không phải là bệnh. Giờ tớ bận học rồi, tuần sau tớ sẽ đến Sài Gòn, lúc đó ta nói chyện kỹ hơn. Thôi nhé, tớ cúp máy đây! 

-Khoan đã Thảo!!! 

Đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tít tít, Hạ cúp máy mà lòng càng rối rắm hơn cả lúc chưa gọi cho Thảo. Cô nói đấy không phải là bệnh vậy thì là cái gì? Thảo không nói rõ ràng làm sao cậu biết cách chữa nếu như nó xuất hiện nữa? Đợi Thảo lên nhất định phải hỏi rõ xem cậu bị bệnh gì! 

Tiếng Chấn Vũ vọng đến từ phòng ăn 

-Hạ à, ra ăn cơm! 

-Em tới ngay!!! 

Hạ vui vẻ đi tới phòng ăn, hoàn toàn quên mất mới đây thôi cậu còn đang lo lắng về bệnh trạng của mình. Có lẽ vì Hạ vô tư như vậy nên mới có thể lạc quan trước căn bệnh tim, lúc nào cậu cũng có thể lìa khỏi cõi đời.Và Thảo góp phần lớn làm nên Hạ của ngày hôm nay. Cô từ nhỏ luôn bao vệ và che chở cho cậu, cô xem việc chăm sóc cậu là sứ mạng của mình. Cô học trường y cũng là vì để chữa bệnh cho cậu, Thảo gần như là y tá riêng không lương cho Hạ. Hiện giờ cô ngồi trên giảng đường nhưng không nghe được chữ nào, cô đang lo nghĩ về cuộc nói chyện điện thoại vừa rồi với cậu. Hạ ngốc nghếch, Hạ ngây thơ, dấu hiệu đó người ta gọi là tình trạng bắt đầu yêu. Suýt nữa Thảo đã hét lên như thế trong điện thoại, may là cô kịp nhanh tay cúp máy trước khi nói ra. Yêu vốn dĩ là điều hạnh phúc nhất trên thế gian, nhưng tình yêu của Hạ không được chúc phúc mà ngược lại còn bị giấu đi. Tất cả là tại căn bệnh quái ác! Vì nó mà Hạ không được phép yêu! Bệnh tim không cho Hạ có xúc động mạnh hay bị điều gì kích động, chỉ cần cậu có một cảm xúc nào đó mạnh mẽ như đau lòng thì cậu sẽ chết. Thế nên tình yêu đối với Hạ chẳng khác nào là một liều thuốc độc giết chết cậu. Trên đời này nếu không một lần yêu thì chẳng thể nào gọi là sống. Thảo gục đầu xuống bàn giấu đi nước mắt, tại sao điều này lại xảy ra với Hạ? Cậu chưa hề làm gì sai trái! Cậu trong trắng hiền lành như thế tại sao ông trời nỡ hành hạ cậu? Thảo cảm thấy bất lực, cô học y để làm gì khi mà không thể chữa khỏi bệnh cho người bạn thân yêu của mình! 

Con người quá nhỏ bé, năng lực thì có hạn, liệu họ có thể thắng nổi ông trời.?


Quay Lại
*
© 2013 m88