watch sexy videos at nza-vids!
ảnh sex lồn gái xinh , xem hinh anh sex, lồn cực đẹp ,gái xinh còn trinh chảy máu lồn , gái xinh bướm đẹp cực dâm

Tổng hợp hinh sex gai xinh sex    2014 chuyển trang Xem anh sex, hinh sex cực nét


Thế giới sexHình Sex
Phim Sex Tải Nhiều

 Phim sex cực hay trên di động

 Chào mừng bạn đến với Wap phim sex hay nhất trên Mobi
BẠN NÀO TẢI PHIM SEX THÌ VÀO ĐÂY NHÉ...TỔNG HỢP NHIỀU PHIM CHÂU Á CỰC HAY bởi

Khu Vực Hình Sex Đẹp

Trà Chanh Quán
Trà Chanh Quán
Mạng game Bài miễn phí trên mobile với hàng triệu người chơi.
Tải miễn phí
iOnline - Game dân gian đẳng cấp 2014 iOnline - Game dân gian đẳng cấp 2014
Dòng game Việt mang phong cách dân gian rất lý thú và ấn tượng, đồ họa đẹp mắt cùng nhiều tính năng rất độc đáo là điểm thu hút của game iOnline. Mang đến cảm giác, trải nghiệm rất khác cho người dùng trong 10 game bài cực HOT hiện nay. Hãy cùng thử nó xem thế nào.
Game Bigone - Game bài hot nhất 2014
Mạng xã hội giải trí hot trên Mobile, kết bạn, chơi game, chia sẻ ảnh đẹp mỗi ngày
Tải miễn phí
Ngày đó ta bên nhau
Chiều nay pháo bay đầy trước ngõ
Tạ từ thơ ngây, dáng hoa đi lấy chồng
Đường quen bỗng bây giờ buồn tênh
Mỗi khi chiều dần xuống, thấy lòng mình ngẩn ngơ

Ngày xưa tiếc sao mình không ngỏ
Để rồi chiều nay mình đâu thấy cô đơn
Ván kia bây giờ đóng thuyền rồi
Có còn gì đâu nữa, thôi đành hẹn trong mơ...
Mai là cưới chị, chiều nay tan làm Hương qua rủ tôi về đám cưới chị nhưng tôi không đủ can đảm…; Đau đớn dằn vặt và xót xa, quay lên nhà bỏ 200.000 vào chiếc phong bì vội vàng ghi dòng chữ: “Chúc em hạnh phúc” rồi tôi nhờ Hương gửi cho chị. Vậy là hết, nghĩ đến những tháng ngày đã qua tôi hối hận vô cùng nhưng giờ chẳng làm gì được. Vậy là hết, hết thật rồi.
7 giờ tối. Ăn cơm xong tôi lên ban công ngồi miên man nhớ lại những ngày tháng bên chị đã qua thì tiếng điện thoại dưới nhà ngân lên. Định chạy xuống lấy thì H cầm lên cho tôi (Sau khi nhà tôi mua nhà vì còn thừa phòng nên bắt đầu vào kỳ 2 H chuyển về ở cùng tôi và Th). Hương gọi,có lẽ Hương đã về đến nhà chị:
- Alo, Hương à?
- Không… em. Anh ăn cơm chưa?
Cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng làm tôi không nói được gì. Chị cũng vậy. Chỉ còn những tiếng lấc nghẹn ngào của chị trong điện thoại. Mất một hồi lâu sau chị mới nói tiếp:
- Em… xin lỗi.
- Ừm, thôi em vào tiếp khách đi.
Đau đớn tôi tắt máy rồi đứng một mình nhìn ra khoảng đất dự án bỏ không sau nhà, tối mù mịt và cô độc. Cảm giác day dứt và hối hận vì để mất chị làm môi tôi mặn chát. Mối tình đầu qua đi để lại trong tôi nối tiếc nhớ và ân hận, nối tiếp là những tháng ngày tự mình dằn vặt bản thân. Lại là những đêm thức trắng khi nghĩ đến chị. Lại là chuỗi ngày sống vật vờ ăn không ra bữa ngủ không ra giấc. Cuộc sống lúc này chẳng còn ý nghĩa gì với tôi. Học hành sa sút, vùi mình trong quá khứ tôi tưởng như mình không thể gượng dậy được nữa.

Bỗng một chiều cuối năm, sau bao ngày mưa gió sụt sùi chiều nay nắng vàng ươm rực rỡ. Đang ngồi trong công ty thì H điện cho tôi. Em nói học xong em có việc phải đi nên nhờ tôi xuống đưa em đi. Bỗng thấy một chút vui trong lòng, cúp máy tôi xin phép anh trưởng phòng về sớm rồi qua thẳng trường chờ em. Từ trong trường đi ra trên tay em khệ lệ ôm mấy bó hoa ly tím. Nhìn tôi e ấp em nói:
- Đưa em đi mua mấy thứ, tối bạn em nó đến chơi. Hôm nay là sinh nhật em.
Một buổi chiều cuối năm. Sau bao ngày mưa gió sụt sùi chiều nay nắng vàng ươm rực rỡ. Đang ngồi trong công ty thì H điện cho tôi. Em nói học xong em có việc nên nhờ tôi xuống đưa em đi. Bỗng thấy một chút vui trong lòng, cúp máy tôi xin phép anh trưởng phòng về sớm rồi qua thẳng cổng trường chờ em. Từ trong trường đi ra trên tay em khệ lệ ôm mấy bó hoa ly tím. Nhìn tôi e ấp em nói:
- Đưa em đi mua mấy thứ, tối bạn em nó đến chơi. Hôm nay là sinh nhật em.
Rồi em đứng nhìn tôi tủm tỉm cười. Còn tôi gãi đầu gãi tai ngượng ngùng. Trước đây khi chưa lên học đại học, năm nào đến ngày sinh nhật em em cũng mời anh em tôi sang chơi và hồi đó vì cũng nhớ ngày sinh của em nên mỗi khi đến sinh nhật em là từ buổi chiều tôi và cu Th đã xin tiền mẹ đi mua quà để tối sang tặng em. Ngày đó còn ngây thơ nên sang sinh nhật em lần thì tập vở cái bút, lần thì mẹ tôi đi mua bộ quần áo rồi đóng gói cẩn thận xong mới đưa cho anh em tôi sang tặng em. Vậy mà hai năm nay tôi không còn nhớ đến ngày sinh nhật của em nữa. Quay sang nhìn em tôi ấp úng:
- Ừm, em… lên xe đi. Mà sao sáng nay không nói gì với anh?
- Em tưởng anh vẫn nhớ sinh nhật em, với lại em cũng định chẳng làm gì nhưng mà nay mấy đứa bạn thân chúng nó gọi điện bảo chuẩn bị tối chúng nó đến chơi.
- Ừm, thế giờ đi chợ nào. Mà em định mua gì.
- Lên gần nhà mình thì mua cũng được anh ạ. Em mua ít thức ăn về nấu cơm thôi. Có mấy người thôi anh ạ. Anh T ơi, nay bác có về nhà không?
- Bố anh đi công tác trong Nghệ An rồi.
- Vậy thì lát về nhà em gọi điện xin phép bác cho em tổ chức sinh nhật ở nhà mình.
- Không sao đâu em ạ. Bố anh không nói gì đâu.
- Thôi em cứ gọi xin phép bác một cái.
- Ừm.
Về đến nhà em hì hụi nấu nướng, còn tôi tranh thủ tắm rửa. Tắm rửa xong tôi định lấy xe đi ra phố tìm cửa hàng mua quà tặng em thì gặp cu Th đi học về (Năm đầu tiên cu Th không kịp bình phục thi ĐH nên phải chờ đến năm nay thi tiếp và đỗ ĐH Thương Mại ). Tôi hỏi:
- Mày mua quà tặng H chưa, anh với mày đi mua đi.
- Thôi anh đi mua quà của anh đi. Em đóng tiền cùng với hội bạn lớp cấp 3 rồi. Chắc tẹo nữa chúng nó đến.
- Ừm, thế tao đi mua vậy.
- À, thế anh định mua gì đấy?
- Hỏi làm gì, vào nấu cơm với H đi.
- Em hỏi để biết.
Nói xong nó cười he he rồi đi vào nhà ăn nấu cơm cùng em. Lấy xe ra phố, vừa đi vừa nghĩ mà tôi chẳng biết mua gì tặng em, chỉ khi đã lang thang đến tận Phố Chùa Bộc tôi mới quyết định rẽ vào một cửa hàng quần áo. Chọn lựa xong tôi nhờ cô nhân viên bán hàng gói một chiếc áo khoác màu cam vào hộp rồi đi về. Đang trên đường về thì bố tôi gọi, không biết có chuyện gì vì sáng nay bố tôi vừa từ nhà đi công tác. Tôi nhấc máy:
- Bố ạ.
- Ừ. Con đi làm về chưa?
- Con về rồi, có chuyện gì thế ạ.
- Ừ thì nãy tao thấy con H gọi điện xin phép tổ chức sinh nhật ở nhà. Thế anh em chúng mày đã chuẩn bị gì chưa. Ăn mặn hay ăn ngọt.
- Có gì đâu, có mấy đứa bạn của H với thằng Th nhà mình thôi. Nãy con đưa H đi mua thức ăn rồi.
- Ừ, ít hay nhiều thì cũng phải làm cho nó đàng hoàng. Thế hai đứa mua gì rồi.
- Con mua đồ ăn lẩu thôi.
- Ừm, hỏi em xem nó có còn tiền không, không thì đưa thêm cho em.
- Vâng ạ.
- Ừ, thế thôi nhé.
Tối hôm đó sau khi mọi người về hết tôi và Th vào phòng em chơi. Cầm gói quà mua khi chiều tôi đưa cho em rồi nói:
- Chúc mừng sinh nhật em. Học tốt nhé.
Đưa hai tay ra đỡ hộp quà của tôi em đỏ mặt ngại ngùng rồi nói khe khẽ:
- Em cảm ơn anh.
Cu Th ngồi bên cạnh nhìn tôi cười hềnh hệch rồi nói:
- Sao nay sếp e thẹn thế. Nói mỗi thế thôi à. Hay là vì có em ở đây nên ngại. he.. he.. he.
- Thằng bệnh này.
Tôi quay sang nói với cu Th. Còn em thì vẫn đỏ mặt thẹn thùng. Sau đó tôi cùng em và cu Th ngồi nói chuyện vu vơ, từ chuyện ở quê cho đến chuyện lớp học cu Th với nhập học, chuyện lớp em, rồi cả chuyện học hành và công việc của tôi. Lâu lắm rồi tôi mới ngồi nói chuyện cùng em nhiều như thế. Bình thường tôi chỉ gặp em vào bữa cơm tối bởi sáng tôi đi học về thì em và Th đã nấu cơm ăn xong và đi học (vì em và cu Th đều học chiều). Buổi tối ăn xong 3 anh em ai về phòng người ấy nên cũng chẳng mấy khi chuyện trò cùng nhau. Hôm nay ngồi nói chuyện cùng em tôi mới để ý, em đã thay đổi. Em người lớn hơn, ý tứ hơn so với ngày xưa và cả khi lên ôn thi. Thi thoảng em vẫn nhìn tôi rồi lại vội vã quay đi. Đang ngồi nói chuyện thì tôi có điện thoại của bạn. Để em ngồi nói chuyện cùng cu Th tôi đi ra ngoài ban công đứng nghe điện. Nghe xong tôi đứng nhìn ra khoảng đất trống trước mặt và nghĩ ngợi đến những chuyện vu vơ. Chẳng hiểu sao tối nay tôi nghĩ đến em nhiều đến vậy. Thời gian qua vì quá đau đớn và buồn rầu bởi chuyện của tôi và chị nên tôi không để ý đến sự quan tâm của em dành cho tôi. Còn bây giờ chị đã có gia đình riêng, buồn đau mãi có lẽ cũng chẳng ích gì. Nghĩ đến em tôi chợt thấy ấm áp trong lòng. Nhưng chẳng biết em đã có người yêu chưa, năm nay đã là năm học đại học thứ 2 của em rồi, nhanh quá. Mới ngày nào…
- Anh T, anh đứng đây làm gì thế? Không lạnh à?
Em gọi làm tôi giật mình, những suy nghĩ cũng theo đó tan biến.
- Ừm, anh đứng chơi thôi. Thằng Th đâu?
- Nó về phòng nó rồi anh ạ.
- Em buồn ngủ chưa? Đã chuẩn bị đi ngủ chưa?
- Em chưa, anh cứ ở đây mà chơi.
- Ừm.
Rồi tôi lại nhìn ra khoảng đất trống sau nhà. Em đứng cạnh tôi bám vào lan can. Sau một hồi im lặng em nói:
- Em cảm ơn anh nhé.
- Ừm. Có gì đâu. Nay em vui không.
- Em vui anh ạ.
Ngập ngừng tôi hỏi em:
- Mà nay sinh nhật em sao không thấy bạn trai em đến.
- Em…
Em định nói gì đó rồi lại thôi, mặt em ửng hồng. Quay sang tôi hỏi em:
- Em có bạn trai chưa?
- Em… em chưa yêu ai. Anh… có người yêu chưa?
Tôi im lặng đứng nhìn ra khoảng tối trước mặt. Một thoáng hình dung về những tháng ngày bên chị lại hiện về trong tôi. Chẳng biết giờ này chị đang làm gì. Chị có hạnh phúc không. Nếu giờ tôi yêu người khác không biết chị có buồn, có giận tôi không. Vừa nghĩ đến chị tôi vừa thở dài… 20 phút trôi qua sau câu hỏi của em, tôi và em đứng cạnh nhau mà chẳng ai nói với nhau câu nào nữa. Gió đêm vẫn vi vút thổi. Lấy hết can đảm tôi đưa tay sang nắm lấy tay em. Em nhìn tôi bối rối nhưng không phản ứng. Quay sang tôi em khẽ hỏi:
- Anh… anh đã có người yêu chưa.
Nắm chặt tay em hơn, nhìn em tôi khẽ lắc đầu. Em cúi mặt thẹn thùng. Im lặng một hồi lâu em nói:
- Anh lên đi ngủ đi mai còn đi làm.
- Anh thích đứng như này một lúc nữa.
- Nhưng Th biết…
Kéo em vào lòng tôi ôm em thật chặt. Em khẽ quàng tay ôm tôi. Em thủ thỉ:
- Anh sắp ra trường rồi nhỉ.
- Ừm. Sao em lại hỏi thế.
- Không, em hỏi vậy thôi.
Nâng cằm em lên tôi cúi xuống hôn em. Nụ hôn vụng dại của em… không nồng nhiệt nóng bỏng như người ta nhưng tôi cảm nhận được sự trắng trong tinh khiết. Tôi thì thầm:
- Anh yêu em.
Em xiết chặt đôi tay, ngước lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống em dụi đầu vào ngực tôi. Tiếng sụt sịt của em làm tôi giật mình. Nâng cằm em lên… 2 hàng nước mắt chảy dài trên gò má em. Một thoáng hoảng hốt tôi hỏi em:
- Sao em khóc.
Em lắc đầu rồi lại cúi xuống gục đầu vào ngực tôi. Xiết chặt cánh tay thêm một lần nữa vừa sụt sịt em vừa thì thầm:
- Em cảm ơn anh. Em vui quá thôi.
Ôm chặt em vào lòng tôi lại hôn em một lần nữa. Cảm ơn em, cảm ơn cuộc đời. Tưởng rằng sẽ không bao giờ tôi tìm lại được cảm giác ấm áp giữa những ngày đông lạnh giá như thế này nữa. Đêm nay lạnh lắm nhưng sao lòng tôi ấm đến lạ lùng.
Ôm chặt em vào lòng tôi lại hôn em một lần nữa. Cảm ơn em, cảm ơn cuộc đời. Tưởng rằng sẽ không bao giờ tôi tìm lại được cảm giác ấm áp giữa những ngày đông lạnh giá như thế này nữa. Nhưng đêm nay hơi ấm từ em đã dịu dàng len lỏi và lan tỏa sang tôi theo từng nụ hôn, từng cái xiết tay. Một chút bồi hồi bởi đã lâu lắm rồi tôi không còn có điều gì đó để chờ đợi và cũng đã lâu lắm rồi tôi không được quan tâm lo lắng cho một ai đó…
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, màn đêm buông xuống và mang theo sự im lặng bao trùm cả thành phố nhưng tôi và em vẫn chẳng muốn rời nhau. Cảm giác xốn xang trong tim sau hơn một năm bầm dập làm tôi chỉ muốn thời gian dừng lại để cho tôi nhâm nhi hạnh phúc. Cúi xuống nhìn em đang im lặng gục đầu vào vai mình tôi thầm cảm ơn em bởi bao sự quan tâm lo lắng của em dành cho tôi trong thời gian qua. Khẽ đưa cánh tay ra sau lưng em tôi đan vào nhau rồi xiết chặt. Em ngước lên nhìn tôi e ấp thẹn thùng, tôi cúi xuống nhìn em hạnh phúc… chụt…chụt…chụt… những nụ hôn dài bất tận cho đến khi những tiếng toong… toong… toong… của chiếc đồng hồ dưới phòng khách ngân lên báo hiệu đã bước sang ngày mới em mới đẩy tôi ra và khẽ nói:
- Anh ơi, vào nhà đi. Sương xuống lạnh lắm.
Thấy tôi còn chần chừ, em tủm tỉm cười rồi kéo tay tôi đi theo em. Thấy em đỏ mặt thẹn thùng tôi hỏi:
- Sao đấy?
- Không ạ…
Tôi cười cười rồi hỏi lại:
- Sao thế?
Em ấp úng:
- Không sao ạ…hihi. Đang đứng ngoài ban công tối quá… vào nhà… đèn sáng… nhìn thấy anh… em thấy… thế nào ấy. hihi…
- Thế nào là thế nào…
Em thẹn thùng:
- Không biết..hi hi… Thôi anh lên phòng đi ngủ đi mai còn đi làm.
- Ừm, em cũng đi ngủ đi nhé.
- Vâng ạ.
Khép cửa phòng, tắt điện nằm xuống tôi miên man suy nghĩ. Nghĩ đến em rồi lại nhớ đến chị ngày nào. Giờ này chị…, phù… tôi thở dài rồi cố gắng gạt bỏ đi những hình ảnh cùng bao cảm xúc đan xen lẫn lộn giữa em và chị. Biết là sẽ khó khăn lắm bởi những ký ức của chị trong tôi là rất nhiều và sâu đậm nhưng thôi… có lẽ thời gian rồi sẽ phai nhòa. Bên mình giờ đây là em cơ mà, chuyện của mình và chị hiện tại cũng đã qua, chị đã có cuộc sống riêng, mình không được nghĩ về chị nhiều nữa bởi em cũng xinh và ngoan hiền lắm cơ mà…Tôi thầm nhủ và lại nằm miên man suy nghĩ rồi thiếp đi lúc nào chẳng biết.
Sáng sớm tinh mơ tôi dậy đi tập thể dục. Xuống tầng 2 thấy phòng em lờ mờ sáng cùng tiếng nhạc khe khẽ phát ra. Mọi ngày giờ này khi tôi dậy đi tập em vẫn còn ngủ. Hôm nay có lẽ em dậy rồi và bật máy tính nghe nhạc. Tiến lại phòng em tôi gõ cửa: cọc…cọc…cọc.
- Anh T…
- Sao em dậy sớm thế, lạnh thế này sao không ngủ thêm một lúc nữa.
Có lẽ vẫn còn ngại ngùng em ấp úng:
- Em…
Trời mùa đông hơn 5 giờ sáng mà trời vẫn tối om, căn phòng chỉ có chút ánh sáng lờ mờ từ chiếc màn hình máy tính phát ra. Sau một hồi nhìn em tôi kéo em vào lòng. Em ngượng ngùng nói khe khẽ:
- Anh đi tập đi.
- Ôm em một lúc cho ấm đã.
- Hihi…
Rồi em lại gục đầu vào vai tôi. Hạnh phúc buổi sớm mai. Tiếng nhạc vẫn khe khẽ phát ra từ bộ loa vi tính: “Rồi từ đây….”
http://hn.nhac.vui.vn/roi-tu-day-ngo...1951a3627.html
Ngày hôm qua,
Chợt biết nhớ biết ngóng trông ai
Hỏi lòng tình yêu đang đến
Hay nhớ thương ngẩn ngơ thế thôi

Rồi hôm nay em không thấy anh
Bồi hồi mong đến mai trời sáng
Được trông thấy ai kia dù trong giây phút.

Rồi một đêm
Một khúc hát thắm thiết qua đây
Cùng một tình yêu trong đó
Chàng đã trao đến em sớm mai

Và tình em nương theo gió bay
Tìm lời thơ nối khúc nhạc đó
Hoà ca đến mai sau
Tình yêu mãi ngân vang.

Rồi từ đây
Bên em nhé anh của em
Em xin hứa yêu mình anh
Bao nhiêu dấu yêu gởi hết cho anh

Rồi một mai
Đôi ta lỡ xa rời nhau
Con tim vẫn luôn bền lâu
Trao nhau muôn lời về sau
Tình luôn đậm sâu.
Đứng ôm tôi thêm một lúc em đẩy tôi ra rồi nói:
- Thôi anh đi tập đi rồi còn về đi làm.
- Ừm, anh đi nhé.
- Vâng ạ.
Những ngày sau đó tôi và em chỉ gặp nhau một lúc mỗi buổi sáng trước khi tôi đi làm và buổi tối trước khi tôi đi ngủ. Tôi đã quen dần với việc có em bên cạnh. Những nụ hôn vẫn còn vụng dại ngoài ban công, những cái ôm ấm áp cùng những suy nghĩ non nớt khi lần đầu tiên bước chân vào tình yêu làm tôi cảm nhận được sự trong trắng vẹn nguyên trong em. Yêu em nhiều lắm, lần này tôi sẽ cố gắng để giữ thật chặt tình yêu của mình. Tôi sẽ cố gắng lo lắng cho em và chỉ nghĩ đến một mình em thôi.
Chiều cuối tuần, kết thúc chuyến công tác bố tôi tạt qua nhà rồi chờ cu Th đi học về sau đó bố tôi cùng cu Th về quê 2 ngày cuối tuần. Tan làm tôi về nhà nhưng chưa thấy em đi học về. Nhấc máy gọi cho em thì em tắt máy nhắn lại: “Em đang trong lớp, không nghe điện được, anh về nhà rồi à”. Tôi nhắn lại: “Anh được nghỉ sớm, anh xuống đón em nhé”. Em hạnh phúc: “Vâng, hihi. 20 phút nữa em được nghỉ”.
Ăn cơm xong tôi lấy xe đưa em đến nhà mấy thằng bạn học cùng Đại học với tôi. Thời gian này chúng tôi không phải lên lớp mà chỉ ở nhà làm bài tập, cộng với việc tôi không còn ở trọ nữa nên anh em cũng ít gặp nhau. Vẫn là mấy ông bạn chí cốt suốt 4 năm qua. Hồn nhiên và vô tư. Dù người đi cùng tôi có là ai thì chúng cũng chẳng quan tâm, mặc kệ hôm qua là chị hôm nay là em thì chúng vẫn huyên thuyên đủ thứ chuyện, châm chọc, xỏ xoáy. Có lẽ yêu ai chúng cũng… hết sức vun vén.
Sau vài trận solo đế chế rồi cùng nhau đi ăn ốc, từ biệt hội bạn tôi và em đi về. Thấy em gục đầu vào lưng tôi im lặng. Cầm tay em tôi trêu:
- Tối nay anh xuống thức nói chuyện với em nhé.
- Mai anh không phải đi làm à?
- Mai anh được nghỉ. Đêm nay thức cùng anh nhé.
Không trả lời em gục đầu vào lưng tôi im lặng. Cảm giác hạnh phúc bồi hồi hòa cùng mùi thơm đặc trưng của khoai nướng, ngô luộc đang bốc khói nghi ngút từ những gánh hàng rong ven đường làm cho tối mùa đông không còn lạnh lẽo mà ấm áp hơn hẳn. Đêm nay có em, một đêm đông hạnh phúc.
Thời gian cứ thế êm đềm trôi, em bên tôi lo lắng quan tâm và ân cần chăm sóc cho tôi. Còn chị, từ ngày chị đi lấy chồng tôi và chị gần như không còn liên lạc với nhau nữa. Nhiều đêm thức làm đồ án tốt nghiệp, tôi nhớ chị vô cùng, nhiều đêm nằm mãi mà không sao chợp mắt được bởi những băn khoăn về chị. Không biết cuộc sống của chị bây giờ thế nào, chị vui hay buồn, chị có được hạnh phúc hay không. Bao lần soạn tin nhắn cho chị xong tôi lại xóa đi không gửi vì sợ chị buồn, sợ chị không ở một mình, vả lại bây giờ chị đã có gia đình riêng, còn chồng chị và cả cuộc sống riêng của gia đình chị nữa. Có lẽ tôi phải cố gắng quên chị thôi. Hai năm rồi còn gì – Tôi tự nhủ.
Bốn năm đại học ì ạch mãi rồi cũng qua đi, sau khi hoàn thành và bảo vệ thành công đồ án tốt nghiệp, chiều nay cầm tấm bằng đại học trên tay mà lòng tôi rưng rưng nghẹn ngào. Vô thức tôi lấy điện thoại ra bấm số của chị và gọi mà chẳng hề nghĩ gì đến em. Chỉ đến khi tôi nhìn xuống màn hình và thấy hiển thị đang thực hiện cuộc gọi với chị tôi mới vội vã tắt đi. Lục trong danh bạ tôi định bấm số của em thì chị gọi lại:
- Alo.
Giọng chị buồn bã:
- Anh gọi cho em à.
Tôi trả lời:
- Anh… anh bấm nhầm số thôi. Anh xin lỗi.
- Vâng, thế nói chuyện với em một lúc không được hay sao?
- Ừm, em đang ở cơ quan à.
- Vâng, anh có khỏe không? Dạo này công việc thế nào, anh ra trường chưa?
- Anh vừa lên trường lấy bằng.
Sau một chút im lặng chị nói tiếp:
- Chúc mừng anh nhé.
- Ừm… em dạo này thế nào.
Tiếng thở dài của chị vang lên, rồi chị lại im lặng. 30 giây sau chị mới nói khe khẽ:
- Em và chồng em ra tòa được 2 tuần rồi.
Lòng tôi thắt lại xót xa mà chẳng biết nói gì. Tại sao lại thế, tại sao khó khăn vất vả cứ mãi vây lấy cuộc đời của chị như vậy, tại sao. Nghe chị nói xong tôi chỉ còn biết thở dài.
- Anh ơi, anh… - Chị gọi với trong điện thoại.
- Ừm. sao thế em. – Tôi lí nhí.
- Em tưởng anh không còn cầm máy.
- Bố mẹ và cu Th có khỏe không?
- Khỏe… khỏe em ạ. – Tôi vẫn miên man suy nghĩ.
- Anh cho em hỏi lời gửi thăm cô chú và Th nhé. Cũng lâu lắm rồi anh nhỉ.
- Ừm.
- Thôi anh về nhà đi. À, thế anh tốt nghiệp loại gì?
Nghẹn đắng cổ họng, nặng nề lắm tôi mới cất thành lời.
- Khá… em ạ.
- Vâng, chúc mừng anh. Em chỉ sợ vì em mà bằng của anh không được tốt. Thôi em cúp máy nhá, em làm việc tiếp đây. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Chị cúp máy rồi mà tôi chẳng thể nhấc chân đi được. Tại sao…….? Đau đớn và xót xa tôi nhìn xuống tấm bằng đại học đỏ chót trên tay mà nỗi ân hận dâng lên ngút ngàn. Giá như ngày ấy…
Đang miên man suy nghĩ thì mấy thằng bạn thân với tôi trong suốt 4 năm qua đến bá vai bá cổ rồi hẹn hò tối nay đi liên hoan ăn mừng và tiện thể chia tay chúng nó luôn. Lòng dạ rối bời tôi chỉ còn biết ậm ừ rồi lấy xe đi về mà quên cả việc xuống trường đón em. Thương chị quá. Ngày xưa đã bao lần tôi hẹn chị chỉ cần lấy được bằng đại học tôi sẽ xin phép bố mẹ cưới chị vậy mà giờ đây… ngày tôi đạt được ước vọng thì cũng là ngày tôi biết tin hạnh phúc riêng của chị tan vỡ. Xót xa quá. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Em nói tan học không thấy tôi nhưng sợ tôi bận nên không dám gọi mà vẫn đứng chờ tôi mặc dù em đã tan được 45 phút rồi.Vội vã xuống lấy xe tôi phi thẳng đến cổng trường đón em. Cả quãng đường về tôi chỉ miên man nghĩ đến chị mà chẳng nói với em lời nào. Về đến nhà, không như mọi ngày sau khi đón em về tôi cùng em nấu cơm hoặc ngồi ở phòng khách xem tivi em nhờ gì thì làm mà hôm nay về đến nhà tôi chẳng buồn trả lời những câu hỏi của em và của cu Th, vứt tấm bằng đại học xuống bàn uống nước tôi lao thẳng lên phòng nằm chán nản. Thương chị, cùng với đó là cảm giác có lỗi với chị trào lên trong tôi. Tại sao, tại sao lại như thế? Nhấc điện thoại tôi gọi cho Hương để hỏi sự tình ra sao, Hương nói:
“Chồng chị là một người bạn cùng công ty lão M. Không biết vì buôn bán thua lỗ hay lô đề cờ bạc mà người ta đến tịch thu ngôi nhà mà chị và gã đang ở. Sau khi ngược xuôi lo lắng chạy vạy chị vay mượn thêm ít tiền cộng với vốn liếng mà chị dành dụm được bấy lâu nay nên chị cũng chuộc lại được ngôi nhà. Tưởng rằng như thế là đã yên thân nhưng đúng lúc đó chị lại phát hiện ra gã chồng bồ bịch bên ngoài, không chịu được nữa nên chị quyết định ly hôn”.
Nghe những lời Hương nói mà mắt tôi nhòa đi vì cảm giác có lỗi với chị và tự dằn vặt bản thân mình với suy nghĩ vì tôi không giữ chị mà giờ đây chị phải khổ như thế. Tối đó tôi chẳng buồn ăn cơm.
Bỗng ánh đèn trong phòng vụt sáng. Em bước vào cầm tấm bằng đại học của tôi rồi cất vào ngăn tủ. Đến cạnh tôi em ân cần:
- Anh làm sao thế? Anh ốm à.
- Không. Anh không sao cả. Em ăn cơm xong chưa?
- Em ăn rồi. Anh có chuyện gì thế? Sao nhìn anh mệt mỏi vậy?
- Không sao mà.
Em lo lắng:
- Em… em có làm gì có lỗi không?
- Không. Thôi em thay quần áo đi rồi lên trường cùng anh. Hôm nay chia tay mấy anh bạn anh. Chắc mai kia chúng nó về quê hết.
- Vâng. Anh dậy rửa mặt đi.
- Ừm, à em gọi cả Th đi cho vui nhé.
- Vâng ạ.
Tôi cùng em và Th chuẩn bị dắt xe ra cổng thì 2 thằng em họ của tôi đến chơi (1 thằng con cô tôi, 1 thằng con cậu tôi. Nói là em nhưng thực ra cả 2 thằng đều hơn tuổi tôi và đều được bố tôi lo cho vào công an chuyên nghiệp sau khi thi trượt đại học). Đỗ xịch xe trước cổng nó hỏi:
- Anh đi đâu đấy? Bác có nhà không anh?
- Nay bác về quê rồi. Anh lên trường liên hoan.
- Vụ gì thế?
- Nay anh lấy bằng đại học. Thế tìm bác có việc gì không?
- Không, em đến chơi thôi.
- Thế đi chơi cùng anh luôn, mà chúng mày không phải trực à?
- Không, nay em được nghỉ. Thế anh Th cất xe đi, 3 anh em mình đi 1 xe thôi.
Rồi 5 anh em lên cổng trường đợi hội bạn học cùng tôi. Sau khi tập trung đầy đủ, tất cả 11 người chúng tôi xuống cổng trường Đại Học Thương Mại ngồi uống rượu với chân gà nướng và ốc luộc. Nghĩ đến chị tôi chẳng còn tâm trí nào để vui vẻ trò chuyện. Mặc cho chúng bạn nói chuyện với 2 thằng em họ cùng cu Th và em. Tôi rót rượu và buồn bã ngồi uống. Em nhìn tôi lo lắng nhưng không nói gì. Chúng bạn đang bàn tán sôi nổi về việc khi nào lên Hà Nội anh em lại tụ tập tiếp thì lão M cùng lão K đi vào quán. Nhìn thấy lão rồi lại nghĩ đến chị, nghĩ đến những gì chị đang phải gánh chịu máu trong tôi sôi lên cộng với chút men trong người tôi quay sang nhìn hắn chằm chặp. Hắn vẫn không để ý. Bỗng 2 thằng em tôi hỏi:
- Ai đấy anh, anh quen à?
Quay lại phía cu Th tôi hỏi:
- Mày có biết 2 thằng kia là ai không?
Cu Th ngơ ngác:
- Ơ… em đi đâu mà biết. Ai thế sếp?
Kéo cu Th đứng dậy tôi lôi nó theo tôi sang bàn lão M. Thấy thái độ của tôi khác với thường ngày (thật sự từ bé đến lớn chẳng mấy khi tôi có thái độ như thế) 2 thằng em họ liền đứng dậy đi theo tôi và cu Th, còn hội bạn và em thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì….
Nhìn thấy tôi lão K khẽ giật mình rồi quay sang hất hàm ra hiệu cho lão M đang mải nghe điện. Tiến lại gần bàn 2 lão tôi nói:
- Anh M, anh K. Anh có nhớ thằng này không?
Vừa nói tôi vừa chỉ sang cu Th. Lão K run bần bật, còn lão M thi tỏ ra hung hăng:
- Tao chẳng biết chúng mày là thằng địt nào cả. Chúng mày thích gì?
Hai cu em họ thấy thái độ lão M như vậy cũng bực tức liền quay sang hỏi tôi:
- Có chuyện gì thế anh? Ông này là ai?
- Đây là 2 thằng trong hội đánh thằng Th và anh năm trước.
Chưa nói hết câu thì lão K nhấc đít chạy. Lão M vênh mặt vẻ thách thức. Hiểu ra sự tình 1 cu em liền đuổi theo lão K rồi lôi lại chỗ cu Th đang đứng. Quá bực tức cu Th vớ chiếc ghế nhựa phang thẳng vào mặt lão M. Không kịp phản ứng lão M ngã dụi xuống đất. Đang túm cổ lão K cu em họ cũng đấm một phát trời giáng vào mặt hắn. Máu mồm máu mũi lão K phun ra, lão M thì ngã bò lăn bò càng sau cú đá tiếp theo của cu Th. Không phản ứng, không chống cự hai lão chỉ còn biết lấy tay ôm mặt đỡ đòn. Hội bạn tôi cùng vài người khách đến ăn không hiều gì chỉ biết đứng xem mà không dám vào can ngăn. Còn em sợ quá chỉ biết đứng bám lấy tôi khóc lóc. Thấy 2 thằng bê bết máu cu Th cùng 2 thằng em tôi dừng lại. Bực mình tôi chửi:
- Đcm 2 thằng chúng mày, hôm nay ở đây không có cái máng nước nào để tao đẩy chúng mày xuống. Hai thằng chó.
Sau đó thấy mọi người đi đường đứng lại xem nhiều quá 2 cu em nói:
- Thôi tha cho chúng nó, đi về không có rách việc anh ạ.
Lên cổng trường, tạm biệt chúng bạn. Tôi chở em về trước. Cu Th thì lên nhà cậu mợ tôi cùng 2 cu em họ.
Về đến nhà lên phòng tôi em vẫn còn sụt sịt:
- Sao anh lại làm thế.
- Anh bực mình không chịu được.
- Em… em chỉ sợ chúng nó đánh lại thì chết. Ngày trước…đêm hôm anh bị đánh, chị Phương đưa anh về phòng trọ nhìn thấy tay anh bê bết máu, mặt mày xước xát em lo lắm, cả đêm đó em không ngủ được muốn sang ở cùng anh nhưng mà ngại. Lúc nãy .. em chỉ sợ người ta lại đánh anh như thế thôi.
Thở dài tôi nhẹ nhàng với em:
- Thôi, em xuống thay quần áo rồi đi ngủ đi.
- Em… tối nay em lên ngủ cùng anh.
- Ừm, thế em xuống khóa cửa ban công lại đi. Anh ngủ trước đây, nay uống nhiều nên anh mệt lắm rồi.
- Vâng ạ.
*
© 2013 m88